Chí Phèo chửi cả làng qua miêu tả của AI



Dưới đây là đoạn văn do trí tuệ nhân tạo (AI) viết thêm từ trích đoạn trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao, những chữ in đậm là nguyên văn của tác giả.

Hắn lừ lừ bước ra vườn chuối, tìm một gốc cây già nua rồi ngồi xuống. Trước mặt hắn là một chum rượu to, bên cạnh là mấy quả chuối xanh. Hắn nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa xăm. Giữa vườn chuối xanh ngát, Chí Phèo ngồi thừ ra, lưng tựa vào gốc cây chuối già nua. Trước mặt hắn là một chum rượu to, bên cạnh là mấy quả chuối xanh. Hắn nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa xăm. Cơn say men rượu khiến hắn trở nên lơ mơ, những ngón tay run rẩy cầm chiếc bát rượu sứ nứt nẻ. Cơn say men rượu làm cho Chí Phèo trở nên hung dữ và bất cần. Hắn ngồi giữa vườn chuối, gương mặt đỏ gay, đôi mắt long sòng sọc. Vườn chuối bao quanh Chí Phèo như một cái lồng giam. Hắn ngồi co ro một góc, đôi mắt đờ đẫn nhìn những tàu lá chuối xòe rộng. Cơn say khiến hắn cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Hắn nhấp từng ngụm rượu, cố gắng tìm quên những nỗi đau trong quá khứ. Tiếng lá chuối xào xạc trong gió như một bản nhạc buồn, càng làm cho tâm trạng của hắn thêm phần u uất. Cơn say men rượu khiến hắn trở nên lơ mơ, những ngón tay run rẩy cầm chiếc bát rượu sứ nứt nẻ. Càng uống, hắn càng say, những lời chửi rủa thốt ra từ miệng hắn như những con dao cứa vào không khí. Cơn giận dữ của hắn như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt cả những cây chuối xanh mướt xung quanh. Gắng gượng đứng dậy, cất bước hướng ra đường, hắn vừa đi vừa chửi.

Vừa chửi hắn vừa lảo đảo bước đi, dáng đi như con thuyền giữa biển khơi, đôi chân nặng nề như như chìm vào đất không còn nghe theo sự điều khiển. Đôi mắt hắn trợn ngược lên, nhìn chằm chằm vào không trung. Cứ vài bước, hắn lại khựng lại, tay vịn vào gốc cây hoặc bức tường để giữ thăng bằng. Cái dáng vẻ vừa đáng thương, vừa đáng sợ ấy khiến những ai nhìn thấy đều phải rùng mình. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu hắn chửi trời xanh, chửi cả những đám mây trôi lững lờ. Trời kia, sao nỡ sinh ra hắn, một kẻ thấp hèn, bị đời xô đẩy đến thế? Trời ơi, trời hỡi, có nghe thấy tiếng lòng hắn không? Hắn chửi trời sấm sét, chửi cả cơn mưa rào. Trời kia, sao nỡ trút những cơn mưa lạnh lẽo lên đầu hắn, làm cho cuộc đời hắn càng thêm khổ đau. Trời ơi có nghe không, tôi chửi ông đấy, ông sinh ra tôi để làm gì? Để tôi phải sống một cuộc đời như thế này sao? Ông có xứng đáng là trời không? Trời kia có mắt không? Có thấy ta đang khổ sở thế này không? Trời là kẻ thù của ta! Trời muốn nhìn ta đau khổ, muốn thấy ta quằn quại. Ta thà không được sinh ra còn hơn phải sống dưới cái trời độc ác này. Trời ơi, ông là kẻ thù số một của ta! Ông đã cướp đi tất cả của ta, cả hạnh phúc lẫn tương lai. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời.

Hắn chửi đời bằng một giọng khàn khàn, cay đắng. Đời, đối với hắn, là một thứ gì đó vô cùng tàn ác, bất công. Hắn chửi đời đã đẩy hắn vào con đường tội lỗi, đã cướp đi tất cả những gì quý giá của hắn. Mỗi lời chửi rủa như một nhát dao cứa vào lòng đời, thể hiện sự bất lực và căm hận tột cùng của một con người bị xã hội ruồng bỏ. Hắn chửi đời một cách vô định, như thể đời là một kẻ thù vô hình, luôn rình rập để hãm hại hắn. Hắn chửi cả những người giàu có, cả những kẻ quyền thế, cả những người nghèo khổ như hắn. Đời, đối với hắn, là một mớ hỗn độn, không có công bằng, không có lẽ phải. Hắn chửi đời bằng một giọng điệu chua chát, đầy căm phẫn. Đời, đối với hắn, là một cái máy nghiền nát con người. Hắn chửi đời đã biến hắn thành một con quỷ, đã tước đoạt đi nhân tính của hắn. Mỗi lời chửi rủa như một tiếng kêu gào tuyệt vọng, thể hiện sự bất lực và căm hận tột cùng của một con người bị xã hội ruồng bỏ. Rồi hắn chửi đời. Đời, đối với hắn, là một thứ gì đó vô cùng tàn ác, bất công. Hắn chửi đời đã đẩy hắn vào con đường tội lỗi, đã cướp đi tất cả những gì quý giá của hắn. Mỗi lời chửi rủa như một nhát dao cứa vào lòng đời, thể hiện sự bất lực và căm hận tột cùng của một con người bị xã hội ruồng bỏ. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình, hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại.

Những ngày đầu tiên, tiếng chửi của Chí Phèo vang vọng khắp làng, khiến người dân trong làng xôn xao bàn tán. Một số người dân hiếu kỳ tụ tập lại, cố gắng lắng nghe xem hắn đang chửi ai. Họ thì thầm to nhỏ, cố gắng đoán già đoán non, tụm lại thành từng nhóm nhỏ, thì thầm to nhỏ với nhau. "Nó chửi thằng Binh kia kìa!", "Hình như nó đang nói về bà Tám đấy!", "Chắc nó đang chửi cả nhà ông Lý rồi!". Mỗi người một ý, ai cũng cố gắng đoán xem Chí Phèo đang chửi ai, rồi lại hùa theo nhau cười cợt. Tiếng chửi của Chí Phèo vang vọng khắp làng, khiến không khí trở nên căng thẳng. Dần dần, những ngày sau người dân trong làng vẫn đi lại làm việc như thường ngày, dường như đã quen với những màn chửi bới của Chí Phèo, chẳng mấy ai để ý đến hắn. Thỉnh thoảng cũng có vài người tò mò ngoái đầu nhìn qua, rồi lại lơ đãng quay đi. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả.

Tức thật! ờ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Chí Phèo gào lên, đôi mắt đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt đến nổi bật cả gân xanh. Hắn vò đầu bứt tóc, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Những sợi tóc rụng ra vương vãi trên nền đất. Hắn đập mạnh bàn tay xuống đất, tạo ra những tiếng động đùng đoàng làm rung chuyển cả căn nhà. Chí Phèo rít lên, từng câu chữ như những mũi dao đâm vào không khí. Hắn chửi rủa trời đất, chửi cả những người xung quanh, dù họ có liên quan gì đến chuyện này hay không. Hắn không kìm chế được cơn tức giận của mình, những lời lẽ thô tục cứ tuôn ra không ngừng. Chí Phèo gào lên, đôi mắt long sòng sọc. Hắn vò đầu bứt tóc, chân đạp loạn xạ. Những lời chửi rủa thô tục cứ tuôn ra không ngừng, xen lẫn với những tiếng rít gào đầy căm phẫn. Hắn đập phá đồ đạc trong nhà, làm cho căn nhà vốn đã xơ xác nay càng trở nên tan hoang. Chí Phèo vò đầu bứt tóc, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt đến nổi bật cả gân xanh. Những sợi tóc rụng ra vương vãi trên nền đất. Hắn đập mạnh bàn tay xuống đất, tạo ra những tiếng động đùng đoàng làm rung chuyển cả căn nhà. Cơn giận dữ của hắn như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt tất cả những gì xung quanh.

Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp vào người đàn ông đang cúi đầu làm việc. Hắn chỉ tay vào người đàn ông ấy, giọng khàn khàn, nham nhở: "Này, thằng kia! Mày làm gì mà cúi đầu đấy? Tao nói chuyện với mày mà mày không trả lời à? Mày tưởng mày là ai mà dám coi thường tao hả? Tao chửi mày đấy, mày có nghe không? Tao chửi mày là thằng khốn nạn, thằng chó chết! Mày không dám đáp lại à? Hay là mày sợ tao? Tao bảo mày, tao không sợ ai hết, tao chỉ sợ... sợ không có ai để mà chửi thôi! Mày có tin không?". Nói rồi, Chí Phèo lại cười lớn, tiếng cười gằn cổ, vang vọng khắp xóm. Hắn lại đi tìm đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào lại đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này? A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn cứ chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo! Hắn nghiến răng vào mà chửi cái đứa đã đẻ ra Chí Phèo. Tin tức về những lời chửi bới của Chí Phèo lan nhanh như cháy rừng khắp làng Vũ Đại. Người ta xì xào bàn tán, ánh mắt tò mò đổ dồn ra đường. "Thằng Chí nó lại phát điên rồi", bà Tám vừa giã gạo vừa lắc đầu ngao ngán. "Nó chửi cái đứa nào đẻ ra nó cơ mà”.

Cả làng xôn xao bàn tán về câu hỏi: Ai đã đẻ ra Chí Phèo? Mỗi người một ý, ai cũng có một câu chuyện lý giải về nguồn gốc bí ẩn của hắn. Có người bảo Chí Phèo là con quỷ ám, có người lại cho rằng hắn là con của một mối tình ngang trái giữa một cô gái làng với một tên lính Tây ba lô. Cũng có người đùa rằng Chí Phèo là con của một cơn bão lớn, quét qua làng Vũ Đại và để lại hắn như một vết sẹo. Những câu chuyện về Chí Phèo càng ngày càng thêm phần ly kỳ, kì quái. Người ta kể rằng, vào những đêm trăng thanh, bóng dáng Chí Phèo thường lang thang trên những con đường vắng, miệng lẩm bẩm những lời nguyền rủa. Có người còn khẳng định đã nhìn thấy hắn đứng trước ngôi mộ hoang, tay chỉ lên trời mà chửi bới.

Câu chuyện về Chí Phèo trở thành một câu đố khó giải, ám ảnh tâm trí của người dân làng Vũ Đại. Họ vừa sợ hãi, vừa tò mò về người đàn ông bí ẩn này. Nhưng dù có tò mò đến mấy, họ cũng không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: Ai đã đẻ ra Chí Phèo? Nhưng mà biết đứa nào đã đẻ ra Chí Phèo? Có lẽ, đó là một bí ẩn mãi mãi không có lời giải, giống như chính cuộc đời đầy bi kịch của Chí Phèo. Có mà trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết.

Ông đồ làng Vũ Đại có thơ rằng:

Say men nồng nặc, miệng không ngừng càu nhàu
Chửi trời, chửi đời, chửi cả làng sâu
Trời cao lồng lộng, đời mênh mông rộng
Ai nghe ai thấy tiếng kêu oán này?

Vũ Đại làng ta, ai cũng thờ ơ
Chửi ai chửi mình, chẳng ai ngó ngàng
Tức nghẹn trong lòng, căm hận ngút trời
Chí Phèo cất tiếng, đắng cay ngất ngây.

Ai sinh ra hắn, kiếp người đau khổ?
Chửi cha đứa nào, sinh ra Chí Phèo?
Tìm không ra kẻ thù, chỉ thấy bóng đêm
Tâm can quằn quại, đau đớn tê tê.



- Nội dung: AI, biên tập: TTO.VN -




Xem thêm